Không ăn hạt dẻ khóc
Bé Gia Huy (Cu Ken) đã 2,5 tuổi
Tết 2013 thời tiết thật đẹp, cả nhà Ken đi chơi được rất nhiều nơi. Đi đâu, Ken cũng được mọi người lì xì rất nhiều, lại còn được thoải mái ăn bánh kẹo mà không sợ bị bố mẹ cấm như ngày thường. Ken nói, ken yêu Tết lắm, Ken rất thích Tết và ken hỏi mẹ:
Ken: Sao mẹ và bà lại nói là "ăn Tết" thế, mẹ nói thế là sai nhé, phải nói là "chơi Tết" và ăn kẹo, bánh mẹ ạ.
Mẹ: Đúng rồi con, sau này con lớn, con sẽ hiểu.
Hôm mùng 3, Ken được sang bên ngoại chơi, xuống nhà Dì Liên, Ken thấy các bạn ăn hạt hướng dương, mẹ sợ Ken ho không đồng ý cho Ken ăn và bảo Ken ăn "hạt dẻ cười"
Ken: Sao lại gọi là hạt dẻ cười hả mẹ?
Mẹ: Con nhìn nhé, hạt này đang cười nè (hạt dẻ tách đôi vỏ) rất là đáng yêu, như Ken yêu của mẹ lúc cười tươi rói nè.
Ken: Oa con hiểu rồi ạ, ngon quá mẹ ơi!
Khi cả người lớn đang ngồi mâm, bỗng Ken gọi Dì Liên
Ken: Dì ơi, hết hạt dẻ cười rồi, Dì Liên lấy cho con với em Tý ăn nhé!
Dì Liên: (Đứng lên, nhìn vào bàn): Còn nhiều mà con, đang đầy đĩa ra đó con.
Ken: (tay cầm vài hạt dẻ không bị tách đôi) Dì ơi, đây là hạt dẻ khóc, không phải hạt dẻ cười mà, con chỉ thích ăn hạt dẻ cười, không thích ăn hạt dẻ khóc đâu, huhu.
Cả nhà ngồi ăn cơm không nín được cười với cách ví von đáng yêu "hạt dẻ khóc" của Ken.
Gia Huy
Danh mục bài viết Ẩm thực trong mắt trẻ thơ
Bình luận